Chương 1:
Hôm nay như mọi ngày, bệnh viện lớn nhất thành phố tấp nập người ra vào. Là bệnh viện lớn nhất thành phố không chỉ bởi thiết bị y tế hiện đại, quan trọng nhất, bệnh viện còn có các bác sĩ y học hàng đầu, từ những bác sĩ trẻ đến tóc hoa dâm giáo sư, bệnh viện gần như tập trung hết tinh hoa trong thành phố.
Anh Đình Tuấn Ngộ là một trong số đó.
Anh Đình Tuấn Ngộ, rõ ràng là một cái tên Nhật Bản. Đúng vậy, hắn chính là người Nhật Bản! Sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản, giọng vùng Osaka của hắn nói tiếng Trung liền mang lại cảm giác kì lạ! Giống như viên kẹo chocolate nhưng vẫn có hương vị khác lạ.
Ngày đầu tiên đến bệnh viện, Anh Đình Tuấn Ngộ dùng giọng nói chocolate đó cùng với nụ cười dịu dàng trước đồng nghiệp và bệnh nhân mà giới thiệu bản thân: “Anh Đình Tuấn Ngộ, 28 tuổi, cao 186 cm, nhóm máu B, cung xử nữ, hiện vẫn độc thân, chuyên ngành thần kinh học, tuy tôi là người Nhật Bản, nhưng mong mọi người coi tôi như người bình thường cùng làm việc, muốn biết số đo của tôi, mời các vị tiểu thư đến văn phòng tôi sau giờ làm việc!” nói xong hắn làm động tác hôn gió khiến cho các bác sĩ, y tá và bệnh nhân nữ đồng loạt hét lên.
Anh Đình Tuấn Ngộ là một quý ông. Người đàn ông có nụ cười hoàn hảo! Tất cả những ai quen biết hắn trong bệnh viện đều nhất trí như vậy.
Nhưng không ai biết, hắn sẽ không tức giận, hắn có thể chấp nhận tất cả ý tốt và ý xấu, bởi vì hắn không quan tâm đến bất cứ ai.
Trong văn phòng bác sĩ khoa thần kinh, Anh Đình Tuấn Ngộ đẩy đẩy kính trên sống mũi, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ mệt mỏi, rời tầm mắt khỏi đống bệnh án trong tay, hắn nhìn đồng hồ trên tường, giờ làm việc chỉ còn khoảng nửa tiếng. Ngày hôm nay khám gần ba chữa số bệnh nhân, chẳng phải bây giờ đã đến lúc chăm sóc bản thân sao?
Vặn cơ thể, hắn tháo kính ra, nhéo nhéo mi tâm, sau đó đeo kính lại. Anh Đình Tuấn Ngộ không cận thị, thị lực của hắn cực tốt. Hắn chỉ là thích đeo kính, hắn cho rằng đeo kính mang lại cảm giác giống bác sĩ hơn. Có một người từng nói, đời này Anh Đình Tuấn Ngộ làm cho hắn ngạc nhiên nhất có hai sự kiện, một là đeo kính! Sự kiện kia chính là làm bác sĩ.
Anh Đình Tuấn Ngộ hoạt động một chút cái cổ đã cứng ngắc, nói:
– Thực con mẹ nó mệt a!
Sự thật hắn là người có văn hóa.
Những người phụ nữ bình thường yêu thích hắn sẽ không bao giờ nghĩ vị bác sĩ tao nhã này lại có thể không đổi sắc mặt mà nói lời thô tục như vậy.
Dường như đã muốn chờ kết thúc giờ làm, Anh Đình Tuấn Ngộ đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ, rèm cửa màu xanh nhạt khẽ rung trong gió, mở cửa sổ, hắn hít một hơi dài không khí bên ngoài, khóe miệng mỉm cười…
Có hương hoa anh đào…
Mắt nhìn xuống phía dưới, trong vườn có một cây hoa anh đào rất lớn, trên cây, hoa trắng nở rực rỡ. Một số bệnh nhân ngồi dưới gốc cây, đây là cây anh đào được yêu thích nhất bệnh viện. Anh Đình Tuấn Ngộ chọn bệnh viện này cũng vì: cây anh đào kia. Cho dù không có cây anh đào Nhật Bản nào sum xuê như vậy nhưng cũng đã rất tốt!
Tuy nhiên hắn không thích hoa anh đào.
Hắn cũng không thích tháng tư.
Đang lúc xuất thần, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, thu hồi suy nghĩ, Anh Đình Tuấn Ngộ xoay người nói:
– Mời vào.
– Bác sĩ Anh Đình – y tá xinh đẹp mở cửa nhẹ nhàng hỏi:
– Có một bệnh nhân, có thể cho anh ta vào khám không?
Giờ này còn có người đến? Anh Đình Tuấn Ngộ nhíu mày một chút hỏi:
– Có khẩn cấp không? Đã trễ thế này, tại sao anh ta không đến sớm hơn?
Y tá cười nói:
– Anh ta đã đến từ lâu nhưng đi qua đi lại, những người bệnh đến sau đều lấy số và vào khám, trông bề ngoài không có bệnh gì nghiêm trọng nhưng― anh ta có vẻ rất lo lắng.
Anh Đình Tuấn Ngộ không phải cái gì ”người tốt” nhưng y đức cơ bản hắn vẫn có, một khi chưa hết giờ làm việc, khám chữa cho bệnh nhân vẫn là bổn phận của hắn.
– Cho anh ta vào đi!
Ngồi lại vào ghế, Anh Đình Tuấn Ngộ gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ: Ta thật sự rất vĩ đại!
Y tá cười hì hì, xoay người đi qua, đóng cánh cửa lại nói:
– Duẫn Đông Ân tiên sinh, mời vào.
Duẫn― Đông―
Lông mày khẽ nhăn, chính Anh Đình Tuấn Ngộ cũng không nhận thức được―
Cánh cửa được từ từ mở ra, Anh Đình Tuấn Ngộ theo bản năng nhìn về phía cửa. Nhưng là― ai? Người này? Đợi một lúc không thấy ai đi vào, nhíu nhíu mày, Anh Đình Tuấn Ngộ định nói gì đó, rốt cục cũng có người chậm rãi tiến vào―
Người đàn ông rất cao, ăn mặc thời trang. Áo vét màu xanh kết hợp hoàn mĩ cùng áo sơ mi trắng, quần bó sát đôi chân dài, tinh tế lộ một chút vòng eo nhỏ, gợi cảm mà tự nhiên. A! Vui lòng tha thứ Anh Đình Tuấn Ngộ dò xét quần áo người kia, bởi vì ― hắn không thể nhìn thấy mặt y.
Người đàn ông đi vào tất cả đều bình thường trừ cái mũ trên đầu, khẩu trang trắng cùng kính râm màu đen! Che chắn không khác gì Phi Hổ đội ( một đội cảnh sát cũ của Trung Quốc, chi tiết thêm ở bác Gút ). Y đứng ngoài cửa, dường như suy nghĩ vào hay không vào, giống như trẻ nhỏ sợ tiêm.
Đối với trang phục này Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ nhếch miệng, trong lòng bật cười, người này đến khám bệnh sợ gặp các tay săn ảnh? Hơn nữa― bệnh gì mà sợ gặp người vậy à? Khoa này của hắn đâu phải khoa khám bệnh hoa liễu?
– Duẫn Đông Ân tiên sinh?
Anh Đình Tuấn Ngộ vừa rồi nghe được tên y, đối phương gật gật đầu, giống như đang vật lộn, cuối cùng y cũng đóng cửa lại, đi đến phía Anh Đình Tuấn Ngộ.
Duẫn Đông Ân đã tới từ sáng sớm. Trời chưa sáng, y đã tỉnh dậy, tùy tiện đánh răng rửa mặt, tóc lộn xộn cũng không chải qua, dù sao y cũng muốn đội mũ.
Y rất lo lắng! Bởi vì đã nhiều năm y không đến bệnh viện. Không đến bệnh viện là chuyện tốt, chứng minh y rất khỏe mạnh. Y vốn không có bệnh nặng, cảm sốt chỉ một hai ngày là khỏi! Nhưng lần này, sau ba ngày, Duẫn Đông Ân phát hiện: Cứ tiếp tục thế này, y chết chắc.
Không ai lấy tính mạnh bản thân ra đùa! Duẫn Đông Ân cũng vậy! Y lăn lộn cả đêm trên giường, cuối cùng quyết định đến bệnh viện. Dùng thời gian một buổi sáng sửa soạn trang phục cho đến khi chắc chắn không ai có thể nhận ra, vòng qua vòng lại bốn lần quanh bệnh viện, ngây người trong nhà vệ sinh bốn mươi phút, ngồi nửa giờ tại phòng chờ, đợi các bệnh nhân khác đều khám xong, y rốt cục quyết định gặp bác sĩ! Chuyện này thật sự không giống tính cách của y.
Ngồi xuống ghế cạnh bàn, Duẫn Đông Ân nhìn khuôn mặt Anh Đình Tuấn Ngộ, bác sĩ trẻ tuổi điển trai, nụ cười xinh đẹp, bác sĩ như vậy―
– Duẫn tiên sinh?
Anh Đình Tuấn Ngộ nheo nheo mắt, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt Duẫn Đông Ân, nhưng hắn có thể nhận ra y đang khẩn trương cùng― bất đắc dĩ!
Duẫn Đông Ân gật đầu.
– Ừm – bởi vì đeo khẩu trang, giọng y nghe có chút buồn.
– Có thể đưa tôi hồ sơ bệnh án?
– À! Được! – Duẫn Đông Ân hơi sửng sốt, sau đó đem bệnh án trong tay đã bị nắm thành cuộn đưa cho Anh Đình Tuấn Ngộ.
Duẫn Đông Ân, nam, 30 tuổi, chưa kết hôn, địa chỉ― Anh Đình Tuấn Ngộ xem bệnh án, ngồi đối diện y hỏi:
– Anh khó chịu ở đâu?
– À― tôi―
Duẫn Đông Ân cúi thấp đầu, nói vài từ, Anh Đình Tuấn Ngộ không nghe rõ từ nào. Hít một hơi, hắn buông bệnh án, ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Đông Ân, cười tỏa nắng.
– Duẫn tiên sinh, anh yên tâm! Đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ, giữ bí mật là nguyên tắc của chúng tôi, cho dù bệnh nhân là chính trị gia hay là nghệ sĩ minh tinh, tôi đều đối xử như bệnh nhân bình thường, cho nên anh có thể bỏ ‘mặt lạ’ ra không? Nếu không tôi không thể nghe thấy anh nói gì.
Duẫn Đông Ân đỏ bừng tai, trong lòng mắng một câu: Mẹ nó! Xem bệnh còn quan tâm nhiều việc vậy! Nghĩ đến bệnh cần chữa, y đành nghe lời, tháo khẩu trang cùng kính râm ra.
Động tác rất chậm, đều đều, Anh Đình Tuấn Ngộ đột nhiên cảm thấy hắn như là đang chờ đợi một bí mật to lớn được tiết lộ, nhìn thấy Duẫn Đông Ân dần lộ ra mái tóc đen― mắt dài― đôi môi gợi cảm―
Rốt cục― nhìn thấy khuôn mặt y!
Thở dài trong lòng, Anh Đình Tuấn Ngộ gõ những ngón tay thon dài lên máy tính để bàn, cười nói:
– Anh trông rất đẹp trai!
Duẫn Đông Ân xấu hổ cười nói:
– Bác sĩ cũng rất tuấn tú!
Bác sĩ bao giờ cũng kiên nhẫn và ân cần với người bệnh!
– Bây giờ anh có thể cho tôi biết anh khó chịu chỗ nào không?
Anh Đình Tuấn Ngộ trở về chuyện chính, mở bệnh án của Duẫn Đông Ân ra, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
Duẫn Đông Ân run rẩy khóe miệng một chút, khuôn mặt vốn đã trắng lập tức trở nên trắng bệch. Anh Đình Tuấn Ngộ nhìn thấy sắc mặt y giống như người bệnh giai đoạn cuối, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ là bệnh không thể xác định?
– Duẫn tiên sinh có gì khó nói sao? Không cần lo lắng, nếu không thể xác định rõ bệnh, anh có thể mô tả biểu hiện.
Duẫn Đông Ân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tươi cười của Anh Đình Tuấn Ngộ, nhíu mày rồi lại cúi xuống, tiếp tục đấu tranh tư tưởng. Anh Đình Tuấn Ngộ đột nhiên nghĩ rằng không lẽ y muốn thổ lộ? Mặc dù hắn rất đẹp trai, không chán ghét đàn ông cũng không phải lần đầu tiên bị người thổ lộ tại bệnh viện, nhưng hắn chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp Duẫn Đông Ân, chẳng lẽ y trúng tiếng sét ái tình?
– Tôi – Duẫn Đông Ân nói nhỏ một câu:
– Tôi― tôi có vấn đề phía dưới.
Phía dưới? Anh Đình Tuấn Ngộ đối với từ này khẽ nhíu mày, tuy đây không phải thuật ngữ y học nhưng với đàn ông thì phía dưới― chính là cái đó?
– Anh nói đến dương vật?
Tha thứ cho hắn! Hắn là bác sĩ, từ dương vật này đối với hắn mà nói chỉ bình thường giống như mì tôm mà thôi.
Duẫn Đông Ân gật gật đầu, hài lòng với sự ”chuyên nghiệp” này!
Anh Đình Tuấn Ngộ sờ sờ cằm nói:
– Nếu là cái đó, tôi nghĩ anh nên tới nam khoa?
Phía dưới nghĩ thế nào cũng không liên quan với khoa thần kinh? Liên quan đến số lượng? Nghĩ vậy, hắn trong lòng hắc hắc cười hai tiếng đồng thời nụ cười trên mặt cũng không biến mất.
– Tôi không phải là bất lực!
Duẫn Đông Ân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Anh Đình Tuấn Ngộ, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này rất vô sỉ! Tự nhiên cười nhạo người khác! Y đâu phải bất lực, đến nam khoa không phải nói rằng y là không làm được sao?
– Nhưng anh nói phía dưới có vấn đề mà?
Anh Đình Tuấn Ngộ ”vô tội” trừng mắt
– Hay anh là tâm sinh lý có vấn đề, đó là của bác sĩ khoa tâm lý khám chữa! Đây là khoa thần kinh không phải khoa tâm lý.
Duẫn Đông Ân hung hăng nghiến răng, nếu là ở bên ngoài hắn đã sớm lấy thương chém tiểu tử này!
– Là vấn đề bên ngoài – y gầm nhẹ.
– Ồ― Anh Đình Tuấn Ngộ nghĩ nghĩ
– Anh là nói phía dưới bị thương? Nhưng cũng không liên quan đến khoa thần kinh à?
– Tôi nghĩ có thể chấn thương đến tế bào thần kinh― sợ về sau sẽ không có cảm giác― cho nên―
Y nói với khuôn mặt đen ngòm, dọa người a! Duẫn Đông Ân đường đường là đàn ông thế nhưng tại bệnh viện cùng người khác nói chuyện― nói đến phía dưới của mình!
Anh Đình Tuấn Ngộ cười! Gần như cười ra tiếng, nhưng hắn vẫn ” tốt bụng” nhẫn nhịn. Hắn cảm thấy Duẫn Đông Ân đã rất dũng khí đi đến bệnh viện, đàn ông về vấn đề này vô cùng thống khổ, còn là đả kích lớn.
– Được rồi! Đầu tiên anh có thể nói về tình huống không? – Anh Đình Tuấn Ngộ tỏ ra chuyên nghiệp hỏi.
Duẫn Đông Ân gãi đầu
– Lúc tắm xong đi ra khỏi bồn nước, trượt chân ngã―
– Ừm? – Anh Đình Tuấn Ngộ đợi y nói xong.
– Đụng vào bồn cầu―
Thật là thảm.
– Sau đó―
Còn có sau đó?
– Ngã xuống nền nhà―
Nên thương tích không nhẹ a?
– Nó đập mặt xuống―
Anh Đình Tuấn Ngộ hết chỗ nói nổi.
Duẫn Đông Ân thở dài, y thế nào mà lại không may mắn như vậy! Đúng là họa vô đơn chí!
Mặc dù rất ”đồng tình” vấn đề Duẫn Đông Ân gặp phải, nhưng trách nhiệm của bác sĩ, Anh Đình Tuấn Ngộ hỏi ra nghi vấn:
– Duẫn tiên sinh, tuy có đụng hai lần nhưng tại tình huống bình thường, nếu không có va chạm trực tiếp vào nơi đó, vết thương sẽ không nghiêm trọng, cho dù có đụng vài lần, mấy ngày sau sẽ tự khỏi―
Mặt Duẫn Đông Ân trầm xuống, thở dài nói:
– Lúc ấy không phải tình huống bình thường―
Khi đó hắn đang muốn cùng phụ nữ lên giường, cùng nhau tắm rửa, cô ta ở trên người y sờ liếm, là đàn ông đều sẽ có phản ứng, cô ta khiến hắn trở thành tình huống đặc biệt lại nói: ‘Em chờ anh trên giường’ rồi đi ra ngoài, kết quả là― cái kia đã cương cứng― đập thẳng đầu xuống nền nhà― y có phải nên cảm tạ ông trời không có ”đoạn điệu” y?
Anh Đình Tuấn Ngộ rất thông minh, thông minh đến nỗi Duẫn Đông Ân vừa nói xong hắn đã biết ”tình huống không bình thường” là ý gì!
– Phụt~ ha ha ha~
Lần này hắn thật sự không nhịn được nữa, cũng khó trách, cái này gọi là ăn đậu hủ nóng đúng không nhỉ? Nhưng đàn ông tại cái tình huống đó mà ”bị thương nặng”, phải vô cùng may mắn mới có thể đứng lên.
Tiếng cười của hắn khiến cho Duẫn Đông Ân phát ra ánh mắt ”cừu hận”, Anh Đình Tuấn Ngộ ho nhẹ dừng cười nói:
– Xin lỗi! Tinh thần tôi vốn không được tốt, thường kích động vô cớ, xin đừng để ý!
Duẫn Đông Ân nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng, cuối cùng chỉ có thể cầu nguyện nhanh lấy thuốc mà bỏ chạy.
– Đừng nói vô nghĩa! Mau kê đơn thuốc cho tôi!
Duẫn Đông Ân vội vàng nói, sau đó nghĩ tới cái gì đó, bổ sung thêm:
– Không cần kê thuốc chống viêm, chúng vô dụng!
Y đã uống thuốc chống viêm! Mới đầu đúng là có tác dụng nhưng đến hôm nay vẫn không có dấu hiệu khỏi.
Hạ tầm mắt, ánh mắt Anh Đình Tuấn Ngộ hơi lóe sáng, giống như hồ ly đói phát hiện ra tiểu bạch thỏ, không muốn ăn mà muốn trêu trọc. Suy nghĩ vài giây, hắn đẩy mắt kính, nghiêm trang nói:
– Muốn kê thuốc, tôi cần phải kiểm tra vết thương của anh trước.
Duẫn Đông Ân nhíu mày, cho bác sĩ xem vết thương đúng là tốt hơn, dù sao y cùng hắn đều không phải phụ nữ, hơn nữa y cũng muốn biết vết thương ra sao, xem liền xem.
– Được! – Duẫn Đông Ân gật đầu, đứng lên hỏi:
– Kiểm tra ở chỗ nào?
Anh Đình Tuấn Ngộ thoáng cười, chỉ vào cánh cửa màu trắng:
– Trong đó, anh vào trước đi! Tôi chuẩn bị một chút.
– Được – Duẫn Đông Ân gật đầu, đi đến phía cánh cửa.
– Chờ một chút! Hắn đứng phía sau kêu lên.
Duẫn Đông Ân quay đầu lại nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ―
– Thoát y a! – cười đầy tà khí
– Cậu― tại sao phải thoát y?
– Tôi là nói thoát bên dưới.
Anh Đình Tuấn Ngộ mỉm cười vô hại, hoàn toàn dùng biểu tình của bác sĩ, Duẫn Đông Ân không nói gì ”rầm” một tiếng vào cánh cửa.
Anh Đình Tuấn Ngộ nhìn thấy Duẫn Đông Ân đã vào phòng trong, hắn xoay người đi ra khỏi văn phòng, mỉm cười nói với y tá bên ngoài:
– Đã hết giờ làm việc, tiểu thư có thể về rồi!
– A? Nhưng còn vị tiên sinh kia?
– Anh ta không có việc gì, tôi cho anh ta ít thuốc là được, tiểu thư đừng để trễ cuộc hẹn!
Nụ cười của Anh Đình Tuấn Ngộ luôn làm phụ nữ mê muội giống như nước hoa Chanel.
– Đáng ghét a, làm thế nào bác sĩ biết em có cuộc hẹn?
– À… à!
Duẫn Đông Ân đi vào phòng, căn phòng không lớn, gọn gàng, có một chiếc giường cao và màn hình bên cạnh, có lẽ đây là nơi khám bệnh. Y cởi quần nằm lên trên giường, bởi vì dáng người rất cao, một phần chân y thừa ra khỏi giường. Nằm vài giây, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Anh Đình Tuấn Ngộ ‘thoát y a!’, cắn chặt răng, y cởi quần lót còn sót lại ra. Coi như đây là nhà tắm công cộng đi.
Chính là phía dưới, ưm― trong này không có điều hòa a?
Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Duẫn Đông Ân quay đầu lại, Anh Đình Tuấn Ngộ mặc áo blouse trắng, vẻ mặt vô cùng ”hưng phấn” nhìn y, đeo bao tay y tế dùng một lần, Duẫn Đông Ân cảm thấy y giống như con ếch thí nghiệm trên bàn mổ. May mắn là bác sĩ không đeo khẩu trang.
– Thật nghe lời! – Anh Đình Tuấn Ngộ gật đầu ”khen ngợi”, đi tới phía Duẫn Đông Ân.
Bác sĩ này có chút không đúng! Giác quan thứ sáu của Duẫn Đông Ân nói vậy, y có lẽ đã gặp hắn! Ở nơi nào―
Anh Đình Tuấn Ngộ lúc này đã đến bên giường, đứng cạnh hông Duẫn Đông Ân, hắn đầu tiên nhìn khuôn mặt Duẫn Đông Ân sau đó đem tầm mắt chuyển qua ”diễn viên chính”―
Hưm― rất lớn! Đây là kết luận đầu tiên của Anh Đình Tuấn Ngộ.
Hưm― vết thương không nhẹ! Đây là kết luận thứ hai. Bộ phận mền oặt, có một vết sẹo lớn đã tím đen, phần bị thương nhẹ nhất cũng có màu xanh, chắc chắn lúc ấy phải rất đau đớn. Thật thú vị! Không biết liệu có thể ”đứng lên” nữa không, Anh Đình Tuấn Ngộ đột nhiên cảm thấy đây là một thử thách lớn, chữa cho thứ đó có thể ”đứng lên”―
Mặc dù Duẫn Đông Ân không phải xử nam, để cho một người đàn ông khác nhìn thứ đó tại sao y lại cảm thấy khó chịu? Bác sĩ trước mặt này còn coi nó như ”tác phẩm nghệ thuật” mà chăm chú thưởng thức, cho dù cái đó của y đúng là rất lớn nhưng cũng đâu cần dùng ánh mắt ”đặc biệt” quan tâm như vậy.
Duẫn Đông Ân khẽ cử động nửa người trên hỏi:
– Bác sĩ, thế nào? Có nghiêm trọng không?
– Có chút nghiêm trọng― và rắc rối―
Anh Đình Tuấn Ngộ nhíu mày nói.
– A? – một gậy giáng vào đầu! Duẫn Đông Ân ngẩn ngơ:
– Bác sĩ, nó sẽ không thể sử dụng nữa?
Trời ơi! Nó mà hỏng? Y sẽ thành hòa thượng hay thái giám a?
– Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ― Anh Đình Tuấn Ngộ lắc đầu.
Tiếp tục như vậy―
– Bác sĩ, nó sẽ không bị hỏng? – Giống như thái giám mà không cần dùng dao!
Anh Đình Tuấn Ngộ ngắm nhìn khuôn mắt lúc trắng lúc xanh của Duẫn Đông Ân, cười xấu xa nói:
– Cũng chưa xác định, tôi cần kiểm tra một chút―
Nói xong, hắn chậm rãi đưa một tay bắt lấy cái đó của Duẫn Đông Ân.
A~~~! Duẫn Đông Ân thở hổn hển, bẩy mươi phần trăm bởi vì đau, ba mươi phần trăm còn lại là sợ hãi!
– Cậu muốn làm gì?
– Kiểm tra a!
Hắn tự nhiên nhún vai, Anh Đình Tuấn Ngộ không để ý tới vẻ mặt ”khiếp sợ” của Duẫn Đông Ân, cúi đầu ”nghiên cứu” thứ trên tay.
Đúng! Kiểm tra! Đây là kiểm tra! Hắn là bác sĩ! Bác sĩ khám bệnh! Không có gì sai! Duẫn Đông Ân trong lòng tự nhủ, không phải y chưa từng bị người sờ qua cái đó, nhưng y chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào! Bác sĩ! Bác sĩ! Hắn là bác sĩ!
Anh Đình Tuấn Ngộ cảm giác được Duẫn Đông Ân cố gắng thả lỏng, cười nhẹ, xác định Duẫn Đông Ân bé sẽ không hỏng, hắn bắt đầu hỏi:
– Rất đau sao?
– A― có hơi đau―
Duẫn Đông Ân nghĩ nghĩ trả lời, tuy bình thường khó có thể chịu đau như vậy, nhưng dù sao cũng là đàn ông, đau đớn hiện tại không là gì so với lúc bị thương, hơn nữa nếu nó hỏng thì chẳng phải càng đau đớn hơn sao?
– Lúc cương cứng cũng đau? – hắn hỏi đồng thời tay bắt đầu chuyển động.
– A―
Vấn đề này rất ”sắc nhọn”
– Sẽ đau, cho nên―
– Anh đã lâu chưa quan hệ?
Anh Đình Tuấn Ngộ biết rõ vẫn hỏi, vết thương thế này làm sao có thể quan hệ?
Duẫn Đông Ân gật đầu, từ lúc bị thương y không dám tìm phụ nữ lên giường, thậm chí nhìn thấy phụ nữa y đã muốn trốn! Những phụ nữ trước kia cùng y quan hệ, một người y cũng không dám gặp, coi toàn bộ như đã biến mất! Y sao có thể nói cái kia đang không thể sử dụng? Sau đó y như thế nào có thể làm người a?
Anh Đình Tuấn Ngộ cười cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn phía dưới Duẫn Đông Ân, đến khi y cảm thấy nơi đó có chút không ổn―
– Bác sĩ, đã kiểm tra xong chưa?
Duẫn Đông Ân có chút thở gấp hỏi, y bắt đầu cảm thấy không giống như khám bệnh mà giống như phục vụ tình dục?
– Chưa xong, tôi muốn xác định cái này của anh còn có phản ứng không, cho nên tạo một ít kích thích―
Anh Đình Tuấn Ngộ ngẩng lên đầu nhìn Duẫn Đông Ân, nở nụ cười ”vô hại”
Một ít kích thích? Duẫn Đông Ân suýt chút nữa kêu lên, như vậy còn gọi một ít kích thích? Y nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ đeo găng tay trong suốt, những ngón tay dài tại cái đó chậm rãi vuốt ve, mặc dù không dùng sức, nhưng đầu ngón tay tiếp xúc khiến y― có cảm giác! Y không có vấn đề sinh lý, có cảm giác là đương nhiên, nhưng hiện tại―
Nhìn những ngón tay trắng muốt nắm thứ màu đen của mình, Duẫn Đông Ân gắt gao nhíu mày―
– Đau―
Bởi vì nó đứng lên! Duẫn Đông Ân dùng tay ngăn Anh Đình Tuấn Ngộ lại, lại bị hắn dùng tay kia nắm lấy.
Duẫn Đông Ân rất tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng y phát hiện người này trông giống như bác sĩ dịu dàng lại có sức lực không kém y. Y nhíu mày nhìn khuôn mặt Anh Đình Tuấn Ngộ, không nói gì.
Anh Đình Tuấn Ngộ mỉm cười, chậm rãi cúi đầu gần với Duẫn Đông Ân hỏi:
– Đã tích tụ nhiều? nụ cười không còn là ”vô hại” mà là sắc tình!
Là tích tụ rất nhiều! Nhưng Duẫn Đông Ân không nói ra, dù sao cái đó của y đang bị thương cũng không có khả năng phát tiết ở đây.
Cắn răng, Duẫn Đông Ân cố gắng dùng giọng ”bình tĩnh” nói:
– Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, không chỉ quan tâm vết thương mà còn quan tâm vấn đề sinh lý của tôi, việc đó tôi sẽ tự giải quyết, bác sĩ không cần bận tâm! Có thể buông nó ra không?
Ngô! Kìm lại tiếng rên rỉ, phân thân của Duẫn Đông Ân bị nhéo, y chắc chắn tiểu tử này cố ý! Y ngày càng cảm thấy bản thân đã gặp qua tiểu tử này―
– Là bác sĩ, tôi có trách nhiệm quan tâm từng vấn đề nhỏ của bệnh nhân, anh tìm đến tôi không phải bởi vì anh tin tưởng tôi sao?
Anh Đình Tuấn Ngộ vừa lòng cảm giác thứ trên tay càng lúc càng lớn, còn run nhè nhẹ, đồng thời Duẫn Đông Ân trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh làm hắn tâm tình thêm tốt!
Y không dám dãy dụa, ”nhược điểm” đang trên tay người khác, nếu lộn xộn chính là thêm ”bị thương”!
Tôi tin tưởng sau hôm nay cậu sẽ chết thảm! Duẫn đông trong lòng hét một tiếng, phân thân càng lớn lên đau đớn càng rõ ràng! So với trước kia bị đạn bắn, vết thương này― khó chịu hơn rất nhiều!
– Tôi thực tin tưởng y thuật của bác sĩ, nên tiếp theo bác sĩ chỉ cần cho tôi ít thuốc, tôi có thể về nhà tự dưỡng bệnh, không cần làm phiền bác sĩ!
Duẫn Đông Ân cắn răng nói, đau đớn cùng khoái cảm làm y không rõ rốt cuộc là đau nhiều hơn hay khoái cảm nhiều hơn, cái này gọi là đau đớn hòa khoái cảm?
Chó má!
Nhìn thấy Anh Đình Tuấn Ngộ tươi cười ”rực rỡ”, Duẫn Đông Ân cảm thấy y đã gặp qua loại bác sĩ này ở nơi nào đó― khuôn mặt tươi cười trong phim, mỉm cười cắt người thành từng khối từng khối, bác sĩ sát nhân biến thái!
Nếu đây là xem phim Duẫn Đông Ân nhất định sẽ cười, nhưng hiện tại không phải là phim, cho nên y một chút cũng cười không nổi―
Anh Đình Tuấn Ngộ biết Duẫn Đông Ân không chịu được lâu nữa, đem người khác đùa giỡn cảm giác thật quá tuyệt vời! Nhưng lại là người này―
– Yên tâm đi! Tôi mát xa so với thuốc chắc chắn hiệu quả hơn! Hơn nữa anh đã lâu như vậy chưa làm qua, hiện tại tôi giúp anh như vậy, anh không phải nên cảm kích sao? Đúng không?
Từ cuối cùng rất mang lại cảm giác hấp dẫn làm Duẫn Đông Ân lơ đãng một chút, nhưng cơn đau truyền đến khiến y không có tâm trạng suy nghĩ điều gì khác.
– Nếu bây giờ cậu buông ra― tôi sẽ rất biết ơn!
Duẫn Đông Ân nhắm mắt lại chịu đựng cảm giác ”đau hòa khoái cảm”, trong lòng mười lăm cái điếu dũng đánh thủy: Bảy thượng tám hạ! (mình không hiểu câu này *cúi đầu*) Y cảm thấy bản thân như đang đứng trên vách núi, không cẩn thận một chút, sẽ vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được …)! Cảm giác này― rất kích thích!
Anh Đình Tuấn Ngộ nhìn Duẫn Đông Ân, khuôn mặt đầy nam tính, biểu hiện trên mặt y lúc này làm hắn có loại cảm giác không hiểu nổi, nắm trong tay nam nhân cao cao tại thượng này, mặc dù có chút biến thái, nhưng Anh Đình Tuấn Ngộ cảm thấy hắn đã thật lâu không vui như vậy. Duẫn Đông Ân không có phát ra tiếng kêu nhưng nghe hơi thở của y cũng làm hắn vui vẻ, không nghĩ tới y có hơi thở gợi cảm như vậy à― Mỉm cười, Anh Đình Tuấn Ngộ dùng sức, muốn nghe tiếng y kêu―
Duẫn Đông Ân đau gần như kêu lên, bởi vì hắn― bắn!
Trời ạ! Y có phải là bị cuồng ngược không? Như vậy cũng có thể bắn ra? Chán ghét chính mình, Duẫn Đông Ân lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy, bên trong áo sơ mi của y đã ướt đẫm.
Anh Đình Tuấn Ngộ nhìn chất lỏng màu trắng trên tay, hắn khẽ cười― nụ cười vô cảm.
Mặc dù đau nhưng Duẫn Đông Ân vẫn làm bộ như không có việc gì, đứng lên cầm lấy quần mặc vào, đến khi đã chỉnh tề, y mới nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ.
– Cậu có mục đích gì?
Duẫn Đông Ân đã bình phục tâm trí, xoay người nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ, không cảm xúc hỏi.
Nhìn Duẫn Đông Ân đầy sát khí, Anh Đình Tuấn Ngộ biết nam nhân trước mặt này rất muốn một thương giết hắn, nhưng sợ hãi hắn sẽ không là Anh Đình Tuấn Ngộ, lại lộ ra nụ cười ”vô hại”, Anh Đình Tuấn Ngộ bỏ găng tay ra nói:
– Giúp anh chữa bệnh mà? Phát tiết xong! Không phải rất thoải mái sao?
– Đừng có giả bộ với tôi! – Duẫn Đông Ân hừ lạnh một tiếng.
– Bộ dạng vừa rồi của cậu không giống bác sĩ, nói đi! Cậu muốn cái gì ở tôi?
Anh Đình Tuấn Ngộ đẩy kính mắt, hắn vừa rồi lộ ra rõ ràng vậy sao? Bị y nhìn ra― như vậy càng thú vị! Hắn thích kẻ mạnh! Kẻ mạnh mới có quyền chơi! Mà trò chơi này― hắn thắng!
Chậm rãi cởi bỏ áo blouse, Anh Đình Tuấn Ngộ mặc áo sơ mi trắng nhìn Duẫn Đông Ân, tay nới hai cúc áo ra, đã có hai cái không đóng―
Duẫn Đông Ân nhíu mày nhìn động tác của Anh Đình Tuấn Ngộ, nhếch miệng.
– Tôi chỉ là muốn phục vụ đặc biệt cho anh, dù sao được anh tìm đến khám bệnh làm tôi phi thường vinh hạnh! Viêm lão đại― Duẫn Đông Ân tiên sinh!
Lời nói của Anh Đình Tuấn Ngộ làm ánh mặt Duẫn Đông Ân khẽ động, nhưng biểu tình không thay đổi.
– Cậu biết tôi?
Gật đầu.
– Coi như vậy! Nhưng trước kia không có chính thức gặp mặt, hôm nay nhìn thấy― quả là danh bất hư truyền nha!
Anh Đình Tuấn Ngộ nhắm mắt lại, cười cười như đang hồi tưởng quá khứ.
Động tác này làm Duẫn Đông Ân suýt tức chết!
Hắn đang cười nhạo! Trên đời này chưa có kẻ nào dám cười nhạo trước mặt y! Tiểu tử này là ai?
– Cậu là ai?
Duẫn Đông Ân đi một bước, liền cảm thấy hạ thân rất đau.
Anh Đình Tuấn Ngộ mỉm cười
– Tôi là bạn của ”bạn cũ” của anh, chúng ta không có quan hệ trực tiếp, nếu không tính vừa rồi―
Tìm đánh! Vừa nói trong lòng, còn chưa có động thủ, Anh Đình Tuấn Ngộ đã tốt bụng ”nhắc nhở” Duẫn Đông Ân.
– A a! Đừng trách bác sĩ tôi không nhắc nhở anh! Vết thương của anh hiện tại không được vận động mạnh, nếu vết thương nặng thêm, cái đó có lẽ sẽ hỏng! Giống như thái giám mà không cần đao!
Miễn cưỡng từ bỏ kế hoạch đánh Anh Đình Tuấn Ngộ, Duẫn Đông Ân nói:
– Tôi nghĩ tôi không có người bạn nào là bạn của cậu― biến thái như vậy!
Anh Đình Tuấn Ngộ đột nhiên bỏ kính nhìn Duẫn Đông Ân nói:
– Có đôi khi bạn và đối thủ chỉ cách nhau một đường―
Duẫn Đông Ân nheo mắt dò xét người trước mặt, vài giây sau y nói:
– Cậu là người của Hình Dạ?
Lắc đầu.
– Tôi không phải người của cậu ta, mặc dù tâm trí tôi đã luôn dành cho cậu ấy, nói như vậy thật dễ gây hiểu lầm! Ngoài tình bạn ra cậu ta là cậu ta, tôi là tôi!
– Cậu là Anh Đình Tuấn Ngộ? – Đây là câu hỏi nhưng đã có đáp án.
– Thật vinh hạnh được Viêm lão đại nhận ra, mặc dù chúng ta chưa từng có quan hệ, nhưng hi vọng cuộc gặp ngày hôm nay không khiến anh thất vọng.
Anh Đình Tuấn Ngộ nói xong giơ một tay ra, ái muội cười.
Duẫn Đông Ân hung hăng cau mày, hắn thề: Nhất định khiến tiểu tử này trả giá lớn!
– Người Nhật Bản―
– A? Tôi đúng là người Nhật Bản, tin hay không tôi có thể sử dụng ít câu Nhật Bản châm biếm mười tám đời tổ tông nhà anh bằng giọng Osaka?
Anh Đình Tuấn Ngộ nhã nhặn cười nhưng nói giọng lưu manh.
– Cậu sẽ phải trả giá lớn.
Nói xong những lời này, Duẫn Đông Ân xoay người rời khỏi phòng. Bởi vì y chịu không nổi nữa! Anh Đình Tuấn Ngộ này rốt cuộc đã ăn cái gì lớn lên? Khiến y không thể nói được gì, nếu không phải hôm nay ”thân thể không tốt” y nhất định cho tiểu tử này một trận!
Nghe thấy tiếng cửa bị dùng sức đóng vào, Anh Đình Tuấn Ngộ ngồi trên giường, cười. Biểu tình giống như mèo nhặt được cá lớn.
Chán ghét tháng tư, lại kiếm được một món đồ không đáng ghét! Mỉm cười, Anh Đình Tuấn Ngộ từ trong túi lấy di động ra, ấn một dãy số―
– Alo! Dạ a~~ là tôi! Cậu với yêu tinh đang cùng một chỗ a? A! Đừng tắt máy, đừng tắt máy! Tôi nói với cậu nha! Hôm nay có chuyện rất thú vị! Cậu có nhớ Viêm không― Đúng! Chính là tên đó, oa ha ha ha! Chính là tên đó, hôm nay đến chỗ tôi khám, hắn ta― Aha ha ha~ nói cho cậu biết! ― hắn giống như thái giám! Oa ha ha ha――”
Ngày hôm sau, mãn thành mưa gió. Tin tức Duẫn Đông Ân đã thành thái giám có mặt ở khắp mọi nơi! Tin tức do chính ”bác sĩ cá nhân” của y đưa ra (Bác sĩ rất tận tâm?), bác sĩ cá nhân tên là――
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đi ngủ, đi ngủ zZ~